Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

Bí quyết tránh lãng phí tổn thời kì cực đơn giản mà hiệu quả

Có hàng trăm mẹo tiện tặn thời kì, nào là hãy lên danh sách những việc cần làm và thực hành; rồi cả những mẹo ngược lại là đừng giữ những danh sách cần làm... Thu hẹp thời kì họp trong 5 phút... Bắt mọi người họp đứng.

Đó là những cách rất tốt để tiết kiệm thời kì nhưng chúng chỉ là giải pháp tạm bợ vì chúng không chạm đến gốc rễ của vấn đề

Vậy điều quan yếu nhất với bạn là gì?



Cách tốt nhất để tằn tiện thời kì chính là luôn ghi nhớ những điều quan yếu nhất. Hội tụ vào đó, và ngừng lại việc phân tán thời kì vào những việc không quan trọng khác

Tác giả Bruce Kasanoff - người chuyên viết sách về những thương nhân và tổng giám đốc san sẻ khi 23 tuổi, ông có làm trợ lý nhỏ trong một đài truyền hình công cộng ở Boston (Mỹ). Công việc của ông phải giúp đỡ nhiều đồng nghiệp khác, trong đó 20% thời kì là tham gia giúp ngài giám đốc. Điều đó có nghĩa là gì? Bất cứ thời gian nào mà ngài giám đốc cần trợ giúp được coi là ưu tiên to nhất của Bruce.

"Có 3 lý do cho điều này: trước tiên, việc giúp đỡ người đứng đầu cơ quan giải quyết những công việc quan yếu nhất là một điều hết sức có ý nghĩa; thứ 2, tôi đã học được rất nhiều từ ông giám đốc, thí dụ, ông đã dạy tôi cách viết, cách sửa lại một cách không thương nhớ tiếc những văn bản tôi đã biên soạn thảo. Thứ 3, ông ấy là người quan trọng nhất trong đài, và tôi muốn gây ấn tượng với ông ấy

Bạn có thể nêu các ưu tiên hiện tại của bạn tương tự như cách của Bruce đã hướng dẫn?

Đây là một "mẹo" vô dùng dễ dàng để thu dọn nhẹ nhàng những thói quen lãng phí thời kì của bạn

Hãy nhớ đến vài điều thực sự quan yếu và tụ tập vào chúng. Nếu bạn thực hiện điều này liên tiếp trong 3 tuần, nó sẽ trở nên lề thói của bạn

Bảo Châu (Theo Business Insider)

Bí quyết dụng nhân, tăng sở trường, giảm sổ đoản

Tuấn kiệt mỗi người có một cái mạnh riêng, dùng được cái mạnh thì tốt, không dùng được thì phí. Sở trường của con người có tính chất dùng cái tốt, phế bỏ cái xấu, “sở trường” được dùng nhiều thì nó càng phát triển, càng tăng thêm ưu thế của nó. Nếu phế truất bỏ, không dùng, sẽ mất đi cơ hội phát triển, dần dần nó sẽ tàn héo, mất đi.

Nhìn vào sở trường của người ta

Đạo dụng người chính xác là phát huy tốt nhất ưu thế sở trường của mỗi người, tránh khỏi những cái dở, sở đoản của người ta. Dùng người là dùng sở trường của họ, làm cho sở trường của họ phát triển, sở đoản được khắc phục.

Sở trường và sở đoản của con người ta tạo điều kiện tốt để sử dụng người ta, để sở trường của họ được phát huy đầy đủ, thì sở trờng của họ dần dần sẽ chiếm ưu thế, loại trừ được liên quan thụ động của sở đoản.

Sau đại chiến thế giới thứ II, hãng Panasonic của Nhật Bản thiết lập đơn vị Victoria trong tập đoàn Panasonic. Trong cuộc bầu chọn rất nhiều người đã chọn được một người nguyên là thượng tướng hải quân, quyết định cử ông ta là giám đốc công ty Victoria. Tổ chức này là một nhà doanh nghiệp lớn cốt yếu là kinh doanh băng đĩa nhạc. Ông giám dốc này không hề hiểu biết về âm nhạc và đĩa hát, cũng không biết cả buôn bán. Chỉ có điều ông ta có chút danh mang tiếng đại sứ đặc mệnh toàn quyền đàm phán với Mỹ trong cuộc chiến tranh Nhật - Mỹ. Đối với việc phụ trách này, cách kiểm tra về các mặt trong tập đoàn Panasonic không đồng nhất. Số nghi ngờ ông này chiếm phần lớn, ngay cả bản thân ông ta cũng không nhận thấy mình không hiểu nghiệp vụ, chưa thật nắm chắc. Nếu cứ muốn ông ta làm thì phải cử cho ông ta một số trợ thủ hiểu nghiệp vụ, mới có thể thành công.

Sau khi ông này nhận chức, trong một lần họp hội đồng quản trị bàn đến tác phẩm âm nhạc “Vân Tước”, ông này hỏi mọi người “Vân Tươc” là tác phẩm của ai? Một giám đốc công ty nhưng mà không biết tấc phẩm “Vân Tước” lừng danh của ai. Việc làm này nhanh chóng lan ra ngoài dư luận. Mọi người bàn tán xôn xang, chỉ trích rằng: loại ngời này làm sao mà làm nổi giám đốc công ty Victoria cơ chứ.

Người quyết định cao nhất của tập đoàn Panasonic đã nhìn rõ ông ta chẳng những có phẩm chất cao thượng, nhân cách tôt, hơn nữa lại càng có năng lực biết dùng người và kinh doanh giỏi. Lãnh đạo tập đoàn đã nhằm vào sở trường và sở đoản của ông ta, chuẩn bị nhân kiệt nghiệp vụ, để cho họ phụ trách công tác nghiệp vụ, khiến ông ta ở trên họ, thoát ra khỏi những buộc ràng của nghiệp vụ, phát huy tác dụng tổ chức, điều độ, khống chế và giám sát mọi người của ông ta. Kết quả đúng như lãnh đạo tập đoàn Panasonic đã dự tính. Doanh nghiệp Victoria dưới sự lãnh đạo của ông này, hiệu quả kinh tế nâng cao chóng vánh, công ty phồn thịnh vượt bậc.

Nếu không nhìn vào sở trường, phát huy ưu thế sở trường, lấy sở trường để chế ngự sở đoản, song ngược lại, dùng sở đoản mà không dùng sở trường của người ta khiến sở trường bị sở đoản phủ định, hạn chế, không phát huy đầy đủ tác dụng của người đó, đó là sai lầm trong việc dùng người.

Ông Quản Trọng đời Xuân Thu (Trung Quốc) đã chỉ ra: “minh quân dùng sự vật, dùng sở trường của nó và bỏ sở đoản nên công tác nào mà không thành công”. Điều đó chính là nói rõ kẻ dụng người tỉnh giấc táo, sáng suốt rất hiểu sử dụng sở trường, không dùng sở đoản. Làm như vậy mới thành công.

Có khi sở trường cũng sẽ biến sở đoản

Mỗi sự vật, mỗi con người có thế mạnh, cái yếu, có sở trường, sở đoản. Mạnh, yếu, trường, đoản không phải là tuyệt đối. Trương không có lúc nào ngừng biến đổi, đoản cũng tương tự như vậy. Ở những cảnh ngộ, những điều kiện khác nhau, trường và đoản đều chuyển hoá mặt đối chọi của mình. Trường cũng có thể biển đổi thành đoản. Trái lại, đoản cũng có thể biến thành trường. Quy luật chuyển đổi lẫn nhau này là một phòng ban dễ bị bỏ qua nhất trong quan hệ biện chứng trường đoản.

Sở trương và sở đoản của con người trong điều kiện nhất quyết sẽ phát sinh việc chuyển đổi lẫn nhau. Tư Mã Thiên đã định từng viết: “Ông khiếp là do thời thế, mạnh yếu là do tình hình” chính là nói sự can đảm và sự khiếp nhược. Sự mạnh mẽ và sự yếu đuối đều biến đổi theo tình hình điều kiện khác nhau.
Sử ký đã chép một câu chuyện như sau: "Tần Vũ Dương nhận lệnh thái tử Đan nước im, cùng với Kinh Kha thực hiện nhiệm vụ đặc biệt là giết Tần Vương. Tráng sĩ Tần Vũ Dương thông thường khôn xiết gan góc, mạnh mẽ". Trong sử ký nói “Ông ta năm 13 tuổi đã giết người, nên mọi người không dám coi thường”. Nhưng khi ông ta cùng với Kinh Kha đi vào cung nhà Tần tôn nghiêm, đến trước vị vua Tần uy phong, tính cách ông ta đã đổi thay, sự dũng cảm đã biến thành sự khiếp nhược, không tự chủ được nữa dung nhan mặt đã đổi thay.

Quy luật trường đoản chuyển đổi lẫn nhau, chúng ta đều nhận thức được. Bất kỳ khi nào, bất kỳ ai cũng không nên nhìn nhận cứng nhắc, không nên nhìn nhận sở trường, sở đoản của mỗi người một cách sơ cứng. Phải hăng hái tạo điều kiện để cho sở đoản biến thành sở trường đồng thời đề phòng trường hợp sở trường biến thành sở đoản.

Ai đi ngược lại quy luật dùng người này, người đó sẽ bị trừng phạt, kể cả người thật sáng suốt cũng không ngoại lệ. Gia Cát Lượng đầy mưu trí ở điểm này vì “hổ sự bất chu” (việc lớn không chu đáo) mà dẫn đến dùng người không thoả đáng. Năm 228, Gia Cát Lượng vì bắc phạt Tào Nguỵ đã thân hành dẫn quân xuất kích theo hướng Kỳ Sơn, nước Nguỵ phái đại tướng Trương Hạp đem quân ra nghênh chiến, gặp quân tiên phong của Mã Tốc do Gia Cát Lượng cử đi giữ Nhai Đình. Mã Tốc cho rằng mình đã thuộc làu binh thư, không theo bố trí của Gia Cát Lượng, cũng không thèm để ý đến lời can ngăn của phó tường Vương Bình, bỏ thành không giữ, bỏ sông lên núi, kết quả bị Trương Hạp phong toả, bị cắt nguồn nước không đánh đã loàn. Trương Hạp thừa cơ tiến công, đánh bại quân Thục. Mã Tốc bỏ chạy, mất Nhai Đình. Trận đại bày này khiến Gia Cát Lượng mất đi cứ điểm có lợi để tiến công lên phía bắc, đành phải thu quân rút về Hán Trung. Sau đó theo quân lệnh xử trảm Mã Tốc nhưng bài học khôn cùng đau xót.

Gia Cát Lượng đã dùng sai Mã Tốc, vấn đề là chính là không lường trước được sở đoản và sở trường của Mã Tốc sẽ chuyển hoá lẫn nhau. Điều này không thể không nói là sự không tính toán của Gia Cát Lượng. Mã Tốc huyền hoặc đã đọc binh thư, có chủ kiến. Nói đến lý luận quân sự thì thao thao bất tuyệt, đây là sở trường của ông ta. Sở trường này được sử dụng phản gián kế do ông ta hiến, khiến Tào Nguỵ một phen truất phế bỏ Tư Mã Ý mà không dùng. Nhưng cảnh ngộ đã thay đổi, điều kiện đã đổi thay, sở trường của ông ta đã biến thành sở đoản dẫn đến thất bại. Sau khi Mã Tốc biến từ vị trí tham vấn thành chủ tường, vì đọc binh thư nhiều mà xem thường Vương Bình giàu kinh nghiệm chiến trường. Vì mê tín lý luận quân sự mà tự tiện đổi thay bố trí chiến dịch của Gia Cát Lượng. Vì quá tự túc, tự cao, không chịu nghe quan điểm bất đồng của người bên cạnh, kết cục dẫn đến thảm bại, mất mạng.

Đi ngược quy luật của sở trường, sở đoản chuyển hóa lẫn nhau, dụng người sẽ khó thánh khỏi thất bại. Nếu chú ý tuân thủ quy luật này thì sẽ thành công trong việc dùng người.

Trung Vĩ Triết Nhị Lang là người đảm nhận vô thượng bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Panasonic, sau đó làm phó tổng giám đốc doanh nghiệp, là một trong những anh tài của tập đoàn Panasonic. Nhưng hồi đầu ông ta đã phải trải qua một quãng đường đời gian khổ. Ông ta vốn là một thợ làm công của một doanh nghiệp con trong tập đoàn Panasonic, ông chủ doanh nghiệp con này đã có lần nói với trợ lý về ông Trung Vĩ Triết là: “Thằng cha này chẳng có tác dụng gì, chỉ nói lung tung, công tác của chúng ta ở đây, anh ta không hề để ý, toàn đưa ra những điều trái tai”. Ngược lại, hãng Panasonic lại thấy đối với Trung Vĩ Triết chỉ cần thay đổi cảnh ngộ cho ăn nhập, sử dụng phương thức thích đáng, bệnh hay lắm lời, hay khiêu khích có thể biến thành ưu điểm dám nghi ngờ, dám đổi mới, sáng tạo. Thế là Trung Vĩ Triết liền giãi bày ngay với ông chủ. Ông ta được nhận vào công ty Panasonic, được tín nhiệm, quả nhiên những nhược điểm đã biến thành ưu điểm, sở đoản biến thành sở trường, bộc lộ sức sáng tạo vô cùng to lớn.

Năm cách thức dùng người

Áp dụng cách thức dụng người phát huy sở trường, tránh sở đoản trọng điểm là phát huy đầy đủ sở trường. Song phát huy sở trường chính là mặt chủ đạo phát huy tác dụng có tính quyết định. Vì sở trường quyết định giá trị của con người ta, có thể chi phối các nguyên tố cấu thành giá trị con người khác. Phát huy sở trường chẳng những có thể tránh sở đoản, hạn chế sở đoản mà chủ yếu là duyệt y việc phát huy sở trường tăng cường tuấn kiệt và năng lực của người ta, làm cho thiên tài, năng lực ấy không ngừng phát triển.

1. Sử dùng người theo lĩnh vực sở trường

Tính hạn chế của chủ quan và khách quan quyết định bất kỳ người nào cũng chỉ có thể hiểu biết, thông thạo tri thức, kỹ năng một lĩnh vực nào đó. Bởi vậy sở trường đặc biệt về kỹ năng hiểu biết có đặc trưng rất rõ. Một người dù có phát triển đột xuất bao nhiêu, trác việt bao nhiêu về kiến thức và kỹ năng, cũng có thể thích nghi với một lĩnh vực nào đó. Hễ rời khỏi lĩnh vực mà anh ta thích nghi đến lĩnh vực anh ta không thích ứng thì sở trường đặc biệt về kiến thức kỹ năng này sẽ không còn là ưu thế nữa, mất đi ý nghĩa của sở trường đặc biệt.

Dùng người nhất mực phải căn cứ vào tính lĩnh vực của sở trường đặc biệt của người ta, bền chí nguyên tắc đối đãi riêng, tuy người mà dùng. Khi dùng người nên lưu ý phải làm rõ sở trường đặc biệt của đối tượng sử dụng là gì? Sở trường nào phù hợp với lĩnh vực nào? Làm sao để lĩnh vực công việc và sở trường đặc biệt của người đó phải trùng khớp. Tuỳ người mà dùng, không để người ta phải từ bỏ sở trường đặc biệt của mình để cố gắng thích ứng với công tác một cách miễn cưỡng. Lãnh đạo giỏi dụng người luôn nhằm vào sở trường đặc biệt về lĩnh vực nào đó, sắp đặt công việc ăn nhập cho họ, giao cho họ nhiệm vụ thích hợp, để họ phát huy ưu thế sở trường đặc biệt.

2. Dựa vào sự đổi thay sở trường đặc biệt mà sử dụng

Sở trường đặc biệt còn có tính dịch chuyển, có thể phát triển từ lĩnh vực này sang lĩnh vực khác. Kết quả là sở trường lĩnh vực mới thường vượt qua sở trường lĩnh vực cũ. Hiện tượng dịch chuyển sở trường đặc biệt này có thể tìm thấy rất nhiều vị trí trong hoạt động phát minh sáng tạo trong lịch sử? Như nhà báo Hughs phát minh lò điện. Bác bỏ sĩ thú y Đặng Lạc Phổ phát minh ra tầu biển, luật sư Karsen phát minh ra sách in... Những người dịch chuyển sở trường đặc biệt này thường thường là những tài năng ưu tú hãn hữu có. Sở dĩ họ nảy gây chuyện chuyển dịch sở trường đặc biệt này là vì tư duy sáng tạo của họ rất năng động, dám phá bỏ những dàng buộc tập quán cũ, giỏi tiến hành các hoạt động sáng tạo, biết khai hoang năng lực sáng tạo mà người thường nhật không có.

Sau khi phát hiện sở trường đặc biệt của người ta đã chuyển dịch, lãnh đạo phải kịp thời điều chỉnh phải bằng mọi khả năng chuyển người đó sang một lĩnh vực phù hợp với sở trường đặc biệt của anh ta, để phát huy vai trò tốt nhất của họ, bảo đảm cho sở trường đó phát triển, tạo điều kiện tốt nhất ảnh hưởng sở trường đó phát triển.

3. Nắm chắc trạng thái tốt nhất, sử dụng đúng lúc

Sở trường đặc biệt của người ta thay đổi theo tuổi tác, sự thay đổi ấy cũng có khả năng tăng lên, những cũng có khả năng suy thoái. Sự thay đổi này tăng theo một đường gấp khúc.

Thường nhật sự tăng trưởng hướng lên trên,khi tăng lên đỉnh cao, thì dừng lại và giữ nguyên tại một thời kì, rồi suy thoái đi xuống.

Do tình cảnh mỗi người không giống nhau, tốc độ đổi thay của sở trường nhanh chậm khác nhau. Sự suy thoái có điểm cũng có dài, có ngắn. Hiểu rõ sự thay đổi này của sở trường thì dụng người phải chú ý đúng thời kỳ, phải căn cứ vào thời kỳ lên xuống đỉnh cao của sở trường là để trọng dụng, phát huy đầy đủ nhất sở trường của họ, không nên chờ người ta bước vào thời kỳ suy thoái mới sử dụng. Lúc đó, rất khó phát huy sở trường của họ.

4. Giỏi gợi mở, bồi dưỡng sở trường đặc biệt

Sở trường đặc biệt của con người có thuộc tính dùng cái tiến bộ, bỏ cái lạc hậu. Sở trường càng được dùng thì càng phát triển, càng tăng thêm ưu thế của nó. Ngược lại, không dùng nó, vứt bỏ nó sang một bên, thì nó không có thời cơ phát triển. Lâu dần sẽ mai một đi, dùng người cũng phải hiểu được cái lý này, giỏi gợi mở, tẩm bổ thì nó sẽ phát triển. Chuẩn y sử dụng, sở trường được bồi bổ thì rất có lợi. Ngược lại, phát hiện nhìn thấy sở trường của người ta mà không sử dụng, chẳng những lãng phí nhân kiệt mà còn là một kiểu hạn chế đáng sợ đối với hào kiệt.

5. Kẻ mạnh còn kẻ cao tay hơn

Sở trường của một người, đối với người khác mà nói phải chuẩn y so sánh mới được thừa nhân. Nói người ta có tài, ưu thế một mặt nào đó chỉ là tương đối, nó chỉ thể hiện tốt hơn người khác một chút. Không thể coi sở trường của người nào đó là cai hoàn mỹ nhất về một mặt nào đó. Vì vậy nói kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, cao tay hơn. Đây chính là tính tương đối của sở trường.

Sau khi hiểu được tính chất này, khi chọn lựa đối tượng để sử dụng thì phải bền chí nguyên tắc cái ưu, cái tốt. Dùng đúng người chính là biết sở trường của ai thể hiện nhất, ai nhân kiệt nhất, ai mạnh nhất thì dụng người ấy.

Quantri.Vn

0 nhận xét :

Đăng nhận xét